Người dịch: Whistle
Có người phía sau?
Người áo đen giật mình, thân hình đang đứng im đột nhiên chia thành ba, ba bóng người thi triển thân pháp lao về ba hướng.
Thật thật giả giả, khó lòng phân biệt.
Tốc độ…
Càng thêm kinh người.
Thạch Trung, Dương Huyền cũng biến sắc, lặng lẽ di chuyển, cảnh giác nhìn về phía cửa ra vào.
Trong hang động vốn đã tối tăm, chỉ có ánh sáng của mấy ngọn đuốc, lối đi ở cửa ra vào lại càng tối đen như mực.
Cho dù là thị lực của cường giả Hắc Thiết cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen đang đứng đó.
“Tam Thân Bộ?”
Một giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ, lạnh lùng vang lên:
“Người của thế giới Phí Mục sao?”
Theo giọng nói, bóng người chậm rãi bước vào động phủ, sắc mặt Thạch Trung, Dương Huyền liền thay đổi, theo bản năng lùi lại.
“Lâu chủ?”
“Không thể nào!”
Người đến có dáng người cao lớn, vạm vỡ, mặc trường bào màu đỏ sẫm, phía sau khoác áo choàng đỏ, bên hông là một thanh trường kiếm, đeo mặt nạ kỳ lạ.
Chiếc mặt nạ kia…
Giống như dây leo nhuốm máu, được bàn tay khéo léo dệt thành, từng dây leo giống như gân máu đang cuồn cuộn, đáng sợ, kinh người.
Quỷ Khốc diện!
Biểu tượng của lâu chủ Huyết Đằng lâu!
Theo bước chân của người đến, một luồng khí thế âm lãnh, sắc bén, quỷ dị, lặng lẽ bao phủ lấy toàn bộ động phủ.
“Không!”
Sau khi kinh ngạc, Dương Huyền là người đầu tiên nhận ra điều bất thường:
“Ngươi không phải là lâu chủ.”
“Đúng vậy!” Thạch Trung ánh mắt lóe lên:
“Lâu chủ chưa từng mang theo binh khí bên người, thân hình cũng không cao to như vậy.”
Đan Mộ Hoa dáng người cao gầy, thường xuyên giả vờ là bệnh nhân ốm yếu, còn người đến lại rất cường tráng, giống như người Bello, to lớn như gấu đen.
Hai người hoàn toàn khác biệt.
Còn về phần binh khí…
Không ai biết lâu chủ Huyết Đằng lâu biết những thủ đoạn gì, nhưng đúng là ông ta không thường xuyên mang theo binh khí bên người.
“Ngươi là ai?”, Dương Huyền quát lớn: “Tại sao ngươi lại có Quỷ Khốc diện của lâu chủ?”
Vẻ mặt Chu Giáp ẩn sau lớp mặt nạ, hắn hứng thú nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại trên người áo đen, người có khả năng là võ giả của thế giới Phí Mục.
Chu Giáp chậm rãi nói:
“Không mời mà đến là trộm, không hỏi mà lấy là cướp.”
“Xem ra hôm nay ở đây có cả trộm lẫn cướp.”
“Nói bậy!” Thạch Trung quát lớn: “Ngươi là ai? Giả thần giả quỷ, lâu chủ đã chết, đồ đạc của ông ta, đương nhiên phải thuộc về bọn ta.”
“Dương huynh!”
Thạch Trung nhìn Dương Huyền, vẻ mặt căng thẳng: “Huynh thấy thế nào?”
Dương Huyền ánh mắt lóe lên, sau đó thở dài, thân hình khẽ động, xương cốt, da thịt nhúc nhích như sống lại.
Trong nháy mắt, Dương Huyền đã cường tráng hơn một vòng.
Hơn nữa còn có một luồng khí thế ngưng tụ tỏa ra từ trên người.
“Tốt!”
Chu Giáp vỗ tay, giọng điệu khen ngợi:
“Bá Vương thể Dương gia, Dương Huyền, chắc là ngươi đã tu luyện đến tầng thứ ba, sau này có hy vọng trở thành Hắc Thiết trung kỳ.”
“Ngoài Nhiếp Quan Văn, tiềm lực của ngươi ở Huyết Đằng lâu là lớn nhất!”
“Các hạ không cần phải giả vờ.” Dương Huyền trầm giọng nói:
“Lâu chủ đã chết, đây là sự thật, ngươi thật sự cho rằng chỉ cần đeo Quỷ Khốc diện là có thể trở thành lâu chủ Huyết Đằng lâu sao?”
“Hừ…” Chu Giáp khoanh tay, cười khẩy: “Vậy các ngươi đoán xem, ta lấy mặt nạ này ở đâu?”
Không gian trở nên yên tĩnh.
Lỗ Hộc ở trong góc lạnh sống lưng.
Đúng vậy!
Không ai biết dung mạo thật của lâu chủ Huyết Đằng lâu, theo lý mà nói, chỉ cần cướp được Quỷ Khốc diện là có thể lấy giả thay thật.
Nhưng lâu chủ Huyết Đằng lâu sao có thể đưa mặt nạ cho người khác?
Lâu chủ thực sự đã chết.
Vậy người này…
Là hung thủ?
“Muốn dọa bọn ta sao?” Thạch Trung hừ lạnh:
“Lâu chủ đi đối phó với Lôi Bá Thiên, hai người chắc là đã đồng quy vu tận, Quỷ Khốc diện này, e rằng là ngươi nhặt được, đúng không?”
“Cho dù không phải, cũng là ngươi nhân lúc cháy nhà mà hôi của, may mắn có được.”
Thạch Trung không tin có người có thể một mình giải quyết cao thủ hàng đầu của Thiên Hổ bang và Huyết Đằng lâu, ít nhất là ở Thạch Thành không ai có thể làm được.
Người đến…
Chắc chắn cũng không được!
“Bốp!”
“Bốp!”
Chu Giáp vỗ tay, khen ngợi:
“Đoán đúng rồi đấy.”
“Đáng tiếc…”
“Không có thưởng.”
“Dương huynh!” Thạch Trung cao giọng:
“Hôm nay là mâu thuẫn nội bộ của Huyết Đằng lâu, không nên để cho người ngoài lợi dụng, ba chúng ta liên thủ, giải quyết kẻ này, sau đó chia đều.”
“Ba đánh một, cho dù người này là lâu chủ thực sự cũng không cần phải sợ!”
“Hừ!” Dương Huyền hừ lạnh, liếc nhìn người áo đen.
Người ngoài?
Thạch Trung đã sớm dẫn người ngoài đến.
“Ta không có ý kiến.” Người áo đen nói:
“Ngay từ đầu thì ta đã đề nghị chia đều rồi, nhưng những thứ khác không sao, bảo dược ở đây, ta muốn phần lớn.”
Ánh mắt Dương Huyền lóe lên.
Người đến rất bí ẩn, hơn nữa, chắc chắn có liên quan đến cái chết của lâu chủ Huyết Đằng lâu, lần này đến đây, xem ra là muốn tiếp nhận gia sản của lâu chủ tiền nhiệm.
Vất vả lắm Dương Huyền mới thoát khỏi lâu chủ Huyết Đằng lâu, sao có thể lặp lại vết xe đổ?
Y lập tức quyết định, đang định lên tiếng thì nghe Chu Giáp nói: “Ta nghe nói, gần đây có một thanh niên đến Tiểu Lang đảo, tuổi còn trẻ đã là thất phẩm, có thể nói là tiền đồ vô lượng.”
Dương Huyền cứng đờ, trừng mắt nhìn Chu Giáp, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
“Ngươi…”
“Yên tâm.” Chu Giáp thản nhiên nói: “Chỉ cần ngươi tiếp tục làm việc cho ta, thanh niên đó sẽ không sao, nếu không… Tiểu Lang đảo cũng không phải là nơi an toàn.”
“Dương huynh!”, Thạch Trung biến sắc, vội vàng nói:
“Đừng mắc lừa, chỉ cần giải quyết kẻ này, còn sợ gì uy hiếp của hắn ta? Chẳng lẽ huynh còn muốn bị Huyết Đằng lâu khống chế sao?”
Dương Huyền giãy giụa, nắm chặt rồi lại buông tay.
Một lúc sau.
Dương Huyền lắc đầu, khàn giọng nói:
“Ta không thể nào mạo hiểm.”
“Lựa chọn sáng suốt.” Chu Giáp cười: “Yên tâm, ta khác với lâu chủ Huyết Đằng lâu trước kia, chỉ cần ngươi dốc lòng làm việc, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo